Bí quyết 'trị' chồng
Ta không còn chờ cơm, không còn gọi điện giục về. Ta đây cũng đi chơi bạn bè; ăn cơm một mình đâm lại ngon lành, yên tĩnh... Rồi một ngày lão phát hiện ta thay đổi, và lão thấy hụt hẫng.
Không mắng chồng vì tội về muộn, ta cũng thấy thanh thản hơn. |
Phản đối những câu chuyện chỉ trích hay bôi nhọ đàn ông, mặc dù tôi là đàn bà! Muốn thay đổi bản chất của họ ư? Chuyện nhỏ nhưng suốt đời chẳng ai làm được điều này. Cho phép tôi đưa ra kinh nghiệm bản thân để bà con tham khảo.
1. Lấy chồng cũng kỳ vọng chồng nhớ những ngày kỷ niệm của hai đứa lắm, muốn đi đâu cũng có chồng (shopping chẳng hạn, hoặc đi thăm gái đẻ). Muốn chồng phải nghe theo lời mình (như con nghe theo lời mẹ), muốn không được để nhiều tiền trong túi quá (lỡ bé nào xinh xinh có hoàn cảnh đặc biệt mà muốn hảo tâm thì chết). Muốn chồng về nhà đúng giờ, rồi cùng mình xuống bếp (và vứt quách cái tờ báo nào đó), hay muốn mất điện để lão hết xem TV trong lúc mình còng lưng lúi húi như osin.
Muốn... Nhưng éo le lắm! Càng muốn thì càng đi vào ngõ cụt. Đó là những trận cãi nhau liên miên, giường chật vẫn phải nằm chung, mâm có mỗi một cái chẳng nhẽ chặt đôi? Khó chịu lắm. Ức chế đến phát khóc với những sự vô tâm, vô tình của chồng.
2. Cho đến khi sức gái mong manh không chịu nổi nhiệt, thế là "buông súng". Chẳng còn những ngày chờ cơm, cứ đến đúng giờ hẹn không về là ta chén. Chẳng còn những tối gọi điện thoại giục về đến chục lần. Chẳng còn những băn khoăn xem giờ này lão ở đâu; cũng chẳng suy nghĩ tìm những lời lẽ độc ác nhất khi cái mặt lão thò về nhà lúc nửa đêm.
Ta đây cũng đi chơi bạn bè; ăn cơm một mình đâm lại ngon lành, yên tĩnh; đầu óc thanh thản với những bộ phim trên HBO. Cùng lắm là lão có bồ thì làm cái đơn ly dị, thế là xong một cuộc tình (phụ nữ nào mà chẳng xinh, thiếu gì giai cơ chứ - đấy là tự an ủi cho đỡ giận). Đỡ tốn tiền điện thoại hàng trăm nghìn mỗi tháng... Thanh thản quá!
3. Tự dưng lão phát hiện ta thay đổi. Quen thói nhận điện thoại, quen thói ta chờ cơm, mặt "dày như thớt" cũng quen bị mắng..., bỗng chốc hụt hẫng! Tự nhiên, lão về sớm xem ta làm gì; tự nhiên gọi điện thoại dặn ta chờ cơm (có bữa ta cố tình đi ăn tiệm để lão thưởng thức cái sự cơm một mình). Tự nhiên đề nghị mua vé xem phim mời ta. Tự nhiên..., cả một trăm cái tự nhiên mà ta không được hưởng từ khi ngủ chung gường.
4. Rồi đến lượt ta tự nhiên không quen. Ăn cơm một mình, ở nhà một mình, xem phim một mình, đi ngủ một mình... đâm lại tự do. Giờ hắn về sinh hoạt chung, thấy vướng. Rồi cũng phải tự điều chỉnh. Nhưng rút kinh nghiệm theo đúng câu dân gian "Tình yêu như một con chó. Đuổi thì nó chạy, chạy thì nó đuổi, đứng im thì nó sủa". Ta cũng chẳng chạy khi lão đuổi nữa và cũng chẳng đuổi theo lão nữa. Như thế là cả hai đều đứng im suốt mấy năm nay; lợi cả đôi đường, hỉ hả cả hai bên.
Vẫn có những trận đi đêm về hôm của lão; ta chẳng càu nhàu nữa, vẫn vui vẻ như hít thở không khí trong lành vậy. Rồi, tự nhiên thấy lão lại phải giải thích. Tự nhiên thấy mình thêm oách, được báo cáo hằng ngày.
5. Thế là duy trì bao năm nay tình hình không "ban căng". Hay ta cũng quên mất cảm giác cáu gắt, thành ra mặt lúc nào cũng hớn hở, lão cũng thấy dễ chịu nên thay đổi chăng? Dù sao đây cũng là một thành quả bước đầu trong công tác "đối ngoại". Mong là chiến thuật này không bị đối phương bắt bài
Ai trót đọc đến đây thì cũng đừng áp dụng ngay nhé. Tuỳ tình hình địa phương, copy có chọn lọc thôi, không lại phản tác dụng đấy. Tuỳ cơ ứng biến mà!
(Theo blog Paris by 9)